Nhiệm vụ bắt phải đi
Căn nhà cao và nổi bật nhất phố. Nổi bật không chỉ bởi nét kiến trúc độc đáo, đông tây được giao phối hòa hợp, mà còn bởi ở trước cái cánh cổng bằng đồng với hai con rồng ngoằn ngoèo, uốn cong cong của ngôi nhà ấy luôn có ít nhất hai thằng đầu gấu đứng canh gác, đi lại vòng vòng, thằng nào thằng nấy đều dây lưng đeo súng,
gậy trên tay lăm lăm, mặt hằm hằm. Bởi vậy nên người dân quanh đây, nếu bắt buộc phải đi qua cái nhà này, thì đều vòng sát ra mép đường bên kia, tránh xa cái cổng sơn son thiếp vàng, tránh xa mấy thằng dữ dằn, hung hăng ấy.
gậy trên tay lăm lăm, mặt hằm hằm. Bởi vậy nên người dân quanh đây, nếu bắt buộc phải đi qua cái nhà này, thì đều vòng sát ra mép đường bên kia, tránh xa cái cổng sơn son thiếp vàng, tránh xa mấy thằng dữ dằn, hung hăng ấy.
Họ tránh là phải, dại gì mà lại gần, nhỡ súng nó cướp cò, hoặc nhỡ cái thằng đầu gấu ấy, sẵn đang cầm gậy, nó tiện tay vụt cho phát vào gáy thì lại chết oan. Thế mà sáng nay, một gã đàn ông còm nhom, hom hem, mặc chiếc áo phông màu đen lem nhem vẫn dám hiên ngang tiến lại gần sát cổng ngôi nhà…
- Thằng kia! Biến! Đây không phải chỗ chơi!
Một trong hai thằng đầu gấu chỉ gậy vào gã áo đen rồi quát lớn. Tưởng là gã áo đen sẽ sợ xanh mặt và co rúm lại, nhưng không, gã đó chỉ khoanh tay, cười khẩy, giọng lạnh tanh:
- Tao không đến chơi! Tao đến gặp anh Hùng Xoăn!
- Mày tưởng đại ca tao là ai mà thích gặp thì gặp? Đại ca tao phải lo bao nhiêu việc lớn, thời gian đâu để tiếp mấy thằng dở hơi như mày?
Gã áo đen nghe vậy thì lại nhếch mép cười, rồi từ từ đưa tay lên túi áo, lấy ra một mảnh giấy…
- Tao cũng không có thời gian nói chuyện với mày! Hãy chuyển ngay thư này cho anh Hùng Xoăn, để xem đại ca mày có tiếp tao không!
Thằng đầu gấu thấy giọng điệu khá cứng của gã áo đen thì đã bớt hung hăng đi ít nhiều. Hắn cầm lá thư, xoay qua xoay lại nghiêng ngó, rồi lập tức đi vào trong. Lát sau, đã thấy hắn tất tả chạy ra, giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào như mấy em ở quán mát-xa:
- Dạ! Anh Hùng Xoăn mời anh vào ạ! Xin lỗi anh vì vừa rồi em không biết, tưởng anh là thằng nghiện ở đâu đến đây luyện quyện ăn cắp vặt! Mong anh bỏ quá cho!
Vừa nói, thằng đó vừa khom khom người mở cổng, điệu bộ khúm núm, rất tội nghiệp. Người đàn ông áo đen không nói gì, chỉ ném cho hắn cái nhìn khinh khỉnh rồi thoăn thoắt bước vào trong sân.
Cái nhà thì hẳn là tráng lệ, nguy nga rồi, đó là điều mà chỉ cần nhìn từ ngoài đường thì ai cũng có thể thấy. Nhưng còn cái sân, phải bước vào tận nơi, phải thực mục sở thị mới cảm nhận hết được sự bề thế, choáng ngợp của nó. Khắp cả mặt sân rộng bao la được lát bằng loại gạch nung đỏ cao cấp, nhẵn bóng mà không hề trơn trượt. Ở bốn góc và rải rác trên khắp mặt sân là những chậu bonsai hữu tình với các dạng địa hình núi non, cỏ cây, sông suối, có cả những chiếc cầu cong cong, có tượng ông lão vừa ngồi câu vừa thong dong thổi sáo, có cô thôn nữ dịu dàng giặt áo, có con thuyền nan êm ả cắm sào. Trên bờ tường rào cao cao được dựng tỉ mỉ bằng những gióng trúc đào có treo khá nhiều những giỏ lan to nhỏ khác nhau với những cánh hoa lung linh hồng cam trắng tím, mỗi loại một màu, tỏa hương thơm mát, ngạt ngào, đung đưa trong gió lao xao…
Thế nhưng gã đàn ông áo đen dường như chả còn tâm trí đâu mà ngắm mấy thứ vẽ vời trang trí ấy. Gã đang rất vội. Và vì thế, gã xồng xộc cắm đầu đi thẳng vào nhà.
Hùng Xoăn ngồi bệ vệ trên chiếc ghế trưởng kỷ cổ được điêu khắc, chạm trổ khá tinh xảo, tạo hình thành hai con hổ đang nghển cổ, nhe răng dữ tợn. Phải công nhận: cái ghế rất hợp với hắn. Bởi hắn có một thân hình khá vạm vỡ, đồ sộ, cái đầu trọc lốc, cái mặt bặm trợn, hầm hố với những vết sẹo, vết thâm nhằng nhịt, đặc biệt là răng hắn khá dài và nhọn nên không chỉ lúc cáu giận, quát mắng, mà cả những khi hắn cười thì mấy cái răng tua tủa ấy vẫn nhoi ra như răng hổ, khiến cho người đối diện, dù gan dạ và can trường đến mấy, cũng khó tránh khỏi thứ cảm giác sợ sệt, run rẩy.
Hùng Xoăn rót nước lửng chén, đẩy về phía gã áo đen, rồi cất giọng kẻ cả:
- Thường thì anh ít khi tiếp khách vào giờ này, và theo cái kiểu này. Nhưng khi anh Công Lặc đã đích thân viết thư giới thiệu thì đương nhiên là Hùng Xoăn này không thể chối từ! Mà em và anh Công Lặc có quan hệ thế nào? - Hùng Xoăn hỏi rồi hất hàm về phía gã thanh niên áo đen.
- Dạ! Chỉ là chơi bời xã giao thôi anh. Nhưng từ cái lần anh ấy cặp kè với vợ em, rồi hiếp dâm em gái em, thì tình cảm anh em mới trở nên gần gũi và thắm thiết hơn ạ!
- Ừm! Vậy hôm nay, em đến đây, hẳn là có chuyện?
- Dạ! Chuyện là vợ chồng em vừa bị mất cái xe đạp. Nếu là xe đạp thường thì cũng chả tiếc, đằng này lại là xe đạp điện, mới mua được vài hôm nên rất xót. Anh Công Lặc thấy vậy thì bảo em đến tìm anh để xin lại xe, vì theo lời anh Công Lặc nói thì hầu như những vụ mất xe ở địa bàn này đều do anh ăn cắp hết!
- Là trước đây thôi, chứ bây giờ bọn anh chỉ ăn cắp xe máy, cùng lắm là xe ba gác và xích lô chứ không lấy xe đạp nữa, kể cả là xe đạp điện!
- Vậy cái xe của em…?
- Có lẽ là do bọn thằng Phú Cong làm. Vì đây là băng nhóm trộm xe đạp nổi tiếng và có quy mô lớn nhất miền Bắc này. Anh nghe nói, gần đây bọn chúng còn mở rộng địa bàn hoạt động, không chỉ ở miền Bắc mà còn lấn át vào cả miền Nam, không chỉ ở Việt Nam mà còn tràn lan ra cả châu Âu, châu Á, tạo thành một mạng lưới ăn trộm xe đạp xuyên quốc gia. Bọn chúng mà đã chủ định lấy cái xe nào thì sẽ lên kế hoạch và vạch ra chiến lược tỉ mỉ từ trước đó cả tháng trời nên hiếm khi có sơ suất và ít để lại dấu tích. Thành ra công an cũng khó mà điều tra được.
- Tức là, em phải chịu mất cái xe hả anh?
- Thường thì là thế, nhưng vì anh Công Lặc đã có lời nhờ vả nên anh sẽ bằng mọi cách lấy lại cái xe ấy cho em.
- Bằng cách nào ạ?
- Người đời có câu: Muốn bắt được cua thì phải móc vào hang cua. Chúng ta sẽ đến tận sào huyệt của thằng Phú Cong. Rồi anh sẽ khiến nó phải quỳ gối xuống mà dâng trả lại cái xe cho em! Ta đi ngay thôi, kẻo bọn nó lại đưa xe của em sang biên giới rồi xuất sang châu Mỹ, châu Phi thì khó mà đòi lại lắm!
- Giờ mình đến chỗ thằng Phú Cong hả anh?
- Không! Đến gặp sư phụ anh trước đã!
- Sao phải gặp sư phụ anh làm gì ạ?
- Em chưa biết đấy thôi, Phú Cong là một tay giang hồ khét tiếng, võ công lẫy lừng. Ở Việt Nam này, ngoài sư phụ anh ra thì chắc là không còn ai khuất phục nổi hắn. Anh thì chưa đấu với hắn lần nào nên chưa biết hơn thua ra sao! Vậy nên, cứ mời sư phụ anh đi cùng cho chắc ăn.
- Vậy giờ mình đi bằng gì hả anh?
- Đi xe của em!
- Em có mỗi cái xe đạp điện, mất rồi còn đâu?!
- Thế nãy em đến đây bằng gì?
- Xe buýt ạ!
- Đệt! Thế bây giờ đi đánh nhau em cũng định đi bằng xe buýt sao? Em xem phim hành động chưa? Giang hồ đánh nhau, rượt đuổi nhau đều bằng ô tô, hoặc ít ra cũng phải là xe máy, chứ chẳng lẽ lát nữa chúng nó đuổi theo chém mình, mình lại chạy ra bến xe buýt chờ xe à? Nhỡ lúc ấy xe buýt đông quá, thằng tài xế nó không cho lên nữa thì có phải chết oan không?
- Dạ! Vậy giờ phải làm sao anh?
- Thôi được! Đi xe của anh vậy!
Dứt lời, Hùng Xoăn chạy vào gara, đánh ra con Toyota Corolla đời 2013. Hắn giục gã áo đen lên xe rồi phóng vút đi. Chiếc Toyota gầm rú, luồn lách qua dòng người xe đông đúc rồi rẽ xuống một con ngõ nhỏ dưới chân đê thoai thoải. Mới chỉ ngồi trên xe thôi, gã áo đen đã nhìn thấy một nhóm khoảng vài chục võ sinh mặc võ phục đang say sưa tập luyện. Sau mỗi cú vung tay, mỗi tư thế vung chân là lại nghe những tiếng “hây a! hây a!” đồng thanh vang lên đầy dũng mãnh và tràn trề khí thế.
Chiếc xe chạy chậm và dừng hẳn lại dưới tán cây hoa đại với cái gốc cổ thụ to như cái vại, ngay sát cạnh võ đường. Cả hai ra khỏi xe rồi đi bộ vào trong. Vừa đi, Hùng Xoăn vừa giới thiệu với giọng hãnh diện:
- Đây là võ đường của sư phụ anh! Là cao thủ số một Việt Nam nên đương nhiên là võ đường của sư phụ lúc nào cũng đông nhung nhúc đệ tử theo học. Anh thành đạt được như ngày hôm nay cũng đều nhờ ơn sư phụ chỉ bảo!
Khác với tưởng tượng của gã áo đen rằng hắn sắp được gặp một vị võ sư có đôi mắt sáng quắc, thân hình rắn chắc, tuổi có thể cao nhưng động tác hẳn vẫn rất linh hoạt và nhanh như cắt. Thế nhưng không, lão sư phụ này thân hình gầy cỗi, lờ đờ, ẻo lả như con chuột vừa ăn phải bả; tóc tai lão lòa xòa, răng vàng khè, lúc nói chuyện, nhìn rõ cả cọng rau, cả thớ thịt gà vẫn còn dắt vào kẽ răng từ tối hôm qua. Đã vậy, một bên mắt của lão lại sưng vù, tím bầm, cái môi cũng vều lên một cục, rươm rướm máu…
- Sư phụ bị sao vậy ạ? – Hùng Xoăn hỏi bằng giọng lo lắng.
- Sáng nay, lúc đi đổ rác, ta đang lúi húi thì có thằng trẻ trâu đứng từ xa ném “bịch” cái túi rác vào đầu ta. Ta quay lại mắng nó thì nó lao tới đấm vào mắt ta, rồi đá vào mồm ta! Ui cha! Đau quá!
- Sao sư phụ không giở võ công ra?
- Tại nó đánh nhanh quá, ta chưa kịp giở! Nhưng sao con biết ta bị đánh mà tới thăm?
- Con biết đâu! Định đến nhờ sư phụ đi xử lý thằng Phú Cong giúp con!
- Thôi, mồm miệng thế này, đi nhậu thì ta còn cố được, chứ đi đánh nhau thì ta chịu!
Sau một hồi thuyết phục sư phụ không thành, Hùng Xoăn và gã áo đen đành chào biệt rồi hậm hực ra xe. Chiếc Toyoa leo chồm lên dốc rồi lao đi vun vút trên bờ đê, bỏ lại sau lưng từng đám bụi dày đặc, mịt mùng, bị thổi tung và bay tít lên không trung. Đám bụi ấy tuy về sau có nhạt dần, hạ thấp dần, nhưng lại lan ra rộng hơn, xa hơn, sà cả xuống mặt đê dập dờn, trùm cả vào đám cỏ dại xanh um và tràn cả xuống bềnh bồng trên mặt sông sông mênh mông. Còn chiếc xe, nó đã bẻ lái và tiến thẳng về hướng ngoại ô, nơi có khu biệt thự mà Phú Cong và đồng bọn đang trú ẩn…
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
facebook.com/truyencuoibua