Breaking News

Vầng trăng mếu



Trung thu có khác, trăng tròn và sáng quá, lấp lóa trên rặng bạch đàn um tùm nơi cuối bãi. Thế nhưng ở cái quãng hẻo lánh này thì Trung thu hay Trung đông cũng không khác nhau là mấy, bởi nó luôn vắng vẻ, ít người qua lại.
Chỉ có vật vờ vài bóng cave đón khách, và cũng chỉ có dật dờ vài lãng nhân phong lưu dừng lại ngấp nghé bên vườn bạch đàn, rồi hỏi han ngã giá, rồi dắt díu nhau vào sâu trong vườn, rồi cặm cụi, hì hụi, rồi lát lại trở ra, nổ máy phóng đi vội vã.

Tôi không có gấu, nên Trung thu hay những dịp lễ khác tôi thường tìm ra cái chỗ vườn bạch đàn um tùm này cho đỡ tủi thân. Bởi xét cho cùng, mấy thằng có gấu, đưa gấu đi chơi thì cũng chỉ làm được những trò giống như tôi làm với mấy em cave là cùng, chứ còn trò nào hơn nữa đâu?

Tôi chạy xe chầm chậm, táp lại gần vườn bạch đàn. Lập tức một em cave lao ra. Trời! Cave gì mà trắng trẻo và xinh quá! Không hiểu do em ấy đẹp thật, hay đẹp vì trang điểm, hay vì ánh trăng Trung thu mịn màng giống như một tay thợ Photoshop lành nghề, khiến em cave trở nên cực kỳ dịu dàng, và nụ cười thì ngây ngất, đê mê.

- Đi không anh?

- Giá cả thế nào?

- 5 lít anh ạ!

- Trung thu không giảm giá sao?

- Chỉ thiếu nhi mới được giảm thôi anh ạ! Mà hôm nay Trung thu, anh zai không đi phá cỗ hay sao mà lại mò ra cái vườn này?

- Thì mò ra phá cỗ với em đây thôi!

Em cave không nói gì, quay lưng đi sâu vào trong khu vườn bạch đàn mênh mang, thăm thẳm. Tôi cũng cặm cụi dắt con Wave ghẻ hì hụi theo sau. Tiếng bước chân của tôi, của em, và của chiếc lốp cao su lăn trên lớp lá khô rào rạo, như tiếng lòng tôi đang hứng khởi, nôn nao. Trăng dẫu sáng nhưng cũng không thể xuyên thủng được tầng lá bạch đàn dày đặc, đan xen nhau rậm rạp trên đầu, khiến khu vườn bên trong trở thành một mảng tối nhờ nhờ, không rõ mặt người. Chỉ ở những chỗ tán lá mòng mỏng, thưa thưa thì mới có một vài đốm sáng lọt được xuống lập lòe, trông hệt như bầy đom đóm đang bay là là, lổm chổm, xập xòe trên lớp lá khô.

Cái quy trình phá cỗ của tôi và em cave thì tôi không muốn nói kỹ, bởi phá cỗ thế nào thì ai cũng biết rồi, dù chưa được phá trực tiếp thì chắc cũng được xem trên phim ảnh. Cỗ cũng thế thôi, cũng chỉ có bưởi, sò lông, chuối và trứng chim cút. Xong xuôi, em cave nhanh chóng chỉnh lại trang phục, giọng như thúc giục:

- Anh cho em xin tiền!

- Ừ! Đợi anh, anh để ví ở cốp xe!

Tôi quay lại, và rồi kêu lên hốt hoảng:

- Trời ơi! Cái xe của anh đâu rồi? Anh để ngay đây mà? Đứa nào? Đứa nào lấy mất xe anh rồi!

Tôi chạy sục sạo, ngó nghiêng khắp vườn một hồi, rồi cuối cùng đành ngồi thụp xuống vò đầu tuyệt vọng. Cái xe của tôi mới đó đã không cánh mà bay…

- Khổ thân anh! Chắc tên trộm đã rình từ trước, đợi lúc cao trào là nó ra tay – Em cave ngồi xuống cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi, giọng đầy cảm thông.

- Giờ biết lấy đâu ra tiền mà trả em đây?

- Thôi! Coi như em đen vậy! Ai còn nỡ lấy tiền của anh làm gì!

Nói rồi, em cave đứng dậy, lầm lũi bước ra phía rìa đường đón khách. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ mong sao em bắt được thằng khách sộp nào đó để bù đắp lại cái đen đủi mà tôi vừa gây ra cho em.

Rồi tôi cũng phải gượng đứng dậy, dù sự chán nản đã là cùng cực. Tôi thất thểu và mệt mỏi lết về phía cuối đường, rẽ vào một con ngõ nhỏ, nơi có thằng bạn thân của tôi đang ngồi chờ, trên chiếc xe Wave…

- Sao lâu thế? Đợi mãi!

- Tại con này nó đứng ngay mé đường, nếu ra ngay, sợ nó nghi.

Thằng bạn tôi không nói gì, nổ máy rì rì. Tôi lập tức leo lên xe. Con Wave quay vòng trở lại chỗ vườn bạch đàn um tùm, bao la và lấp lóa ánh trăng ấy. Đến quãng có chỗ lùm cây tối tối, chiếc xe chạy chầm chậm lại, rồi tôi nhảy phắt xuống, mất hút vào trong vườn bạch đàn thăm thẳm. Thằng bạn tôi thì vẫn chạy rì rì rồi cũng nhanh chóng táp vào bên đường, nơi có mấy em cave đang thập thò đứng đó. Nó nhanh chóng chọn được một em, rồi ngã giá, rồi cũng lật đật kéo nhau vào trong vườn hối hả.

Tôi lặng lẽ bám theo. Vẫn như kế hoạch đã vạch sẵn, nó sẽ dựa cái xe ở phía sau lưng, khuất tầm nhìn của em cave. Tôi đợi đúng lúc cao trào thì lẻn vào và nhẹ nhàng dắt xe đi. Nhưng vừa mới bước được vài mét thì “Hự!” – một thằng to như con trâu mộng từ đâu lao đến đạp thẳng vào ngực tôi khiến tôi nằm ngửa ra đất, ngực tôi tức và đau quặn, không kêu lên được tiếng nào, tưởng như mình sắp ngất…

- ĐKM chúng mày! Để xem hôm nay chúng mày thoát kiểu gì!

Thằng đó vừa nói vừa lao đến túm lấy thằng bạn tôi đấm đá túi bụi. Rồi nó bắt hai chúng tôi quỳ rạp dưới đất. Các em cave quanh khu đó cũng đã xúm hết lại, xì xào, chỉ trỏ…

- Chính là thằng đó, nó vừa quỵt tiền của em đấy! - một em cave vừa chỉ vào mặt tôi vừa nói bằng giọng bức bối. Đương nhiên tôi nhận ra đó là em cave vừa mới cùng tôi phá cỗ.

- Cả em nữa, nó cũng quỵt của em! – Mấy đứa khác nhao nhao theo.

Lúc này, cái thằng to như con trâu mộng ấy mới lên tiếng:

- Nói thật, anh cũng chả muốn đánh đập hay hành hạ hai đứa chúng mày làm gì cho mệt người. Bởi anh rất hiểu cái nỗi khổ của mấy thằng vừa FA vừa nghèo như hai đứa. Tóm lại thế này, từ trước đến giờ, hai đứa chúng mày đã chơi quỵt bao nhiêu cuốc của các em đây thì tự động mà trả lại, rồi anh sẽ tha cho hai đứa về.

- Dạ! Nhiều quá, bọn em không nhớ được ạ!

- Cái đó khỏi lo, anh có ghi lại đây rồi! Valentine hai cuốc, mùng 8-3 bốn cuốc, 1-6 hai cuốc, 27-7 một cuốc, 20-11 bốn cuốc, Trung thu 2 cuốc, tổng cộng là 15 cuốc, nhân với 500k, thành tiền là 7 triệu rưỡi. Cái xe Wave này bán chắc cũng được khoảng tầm đó. Thôi, hai đứa để xe lại đây, rồi đi bộ về nhé!

Vậy là hai thằng tôi xiêu vẹo, dặt dẹo bước về, người đau nhức tứ bề và lòng thì chua xót ê chề. Trăng Trung thu có khác, sáng quá! Nhưng hình như trăng không còn tròn như lúc trước nữa, tôi thấy trăng nhòe đi, mếu máo.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
facebook.com/truyencuoibua

Bài đăng phổ biến