Mùi
Không biết từ khi nào và vì đâu, cái máu văn chương đã ngấm vào tôi. Liệu có phải từ khi tôi còn nằm nôi đã được nghe những câu ca dao, những lời ru ngọt ngào của mẹ?
Hay từ những buổi chiều hè mây trắng dật dờ trên vòm trời xanh vời vợi, với gió dìu dịu nhẹ và sáo diều chơi vơi? Hay từ những đêm trăng mênh mang, rải những sóng sánh, lóng lánh, mát rười rượi xuống dòng sông long lanh? Chả biết nữa! Chỉ biết rằng cái máu văn chương đã ngấm vào tôi. Và tôi quyết định sẽ theo nghiệp văn chương.
Hay từ những buổi chiều hè mây trắng dật dờ trên vòm trời xanh vời vợi, với gió dìu dịu nhẹ và sáo diều chơi vơi? Hay từ những đêm trăng mênh mang, rải những sóng sánh, lóng lánh, mát rười rượi xuống dòng sông long lanh? Chả biết nữa! Chỉ biết rằng cái máu văn chương đã ngấm vào tôi. Và tôi quyết định sẽ theo nghiệp văn chương.
Tôi gửi truyện, gửi thơ của mình đến rất nhiều các nhà xuất bản, các tạp chí, nhưng chưa chỗ nào chịu đăng. Có lẽ vì văn của tôi ở một tầm cao khác so với mặt bằng chung bây giờ, nên mấy nhà xuất bản đó mới ngại không dám hợp tác? Hay vì trình độ của mấy tay biên tập ở những chỗ ấy quá nông cạn, không đủ để hiểu được giá trị nhân văn, nhân tính trong tác phẩm của tôi, nên họ đành ngậm ngùi gạt bỏ? Hoặc cũng có thể do tôi chưa gặp vận. Bởi người tài thì thường hay lận đận.
Những cái gian nan bước đầu ấy thì tôi không nản, bởi tôi biết chả sớm thì muộn, tài năng của tôi cũng sẽ được phơi bày ra dưới ánh sáng mặt trời. Cái khiến tôi e ngại nhất, ấy là nhà văn thì vẫn phải lo cái ăn, vẫn phải lấy vợ, vẫn phải chăm con. Giá như nhà văn chỉ việc viết văn, khỏi cần ăn, khỏi cần vợ con, khỏi cần trăn trở với những lo toan, thì tôi tin rằng những kiệt tác văn chương của nhân loại sẽ nhiều nhung nhúc như bầy dòi trong cái vại mắm tôm để lâu ngày quên đậy nắp, chứ đã không hiếm hoi và èo uột như bây giờ.
Và tôi đang quyết tâm tạo nên một kiệt tác để đời như thế. Đó sẽ là một cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn vượt qua mọi giới hạn địa lý, chinh phục mọi quan niệm khắt khe, cảm hóa mọi tư tưởng hà khắc và đập tan tất cả các khuôn mẫu chuẩn mực. Chuyện tình của đôi trai gái trong kiệt tác của tôi sẽ khiến cho tình yêu của Romeo và Juliet trở thành lãng xẹt; khiến sự hi sinh cao cả của Jack dành cho Rose trong phim Titanic trở nên lố bịch.
Và lúc này đây, tôi đang bắt đầu những dòng đầu tiên của kiệt tác để đời ấy. Đoạn mở đầu, tôi sẽ viết về cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng định mệnh của chàng công tử nhà giàu với cô lọ lem quê mùa lam lũ. Tôi đang băn khoăn! Không biết nên cho hai người họ gặp nhau trong một phiên chợ hoa ngày tết lất phất mưa xuân, hay là một buổi chiều thu với nắng vàng, gió hìu hiu, và lá bay xào xạc nhỉ? Xuân thì đầy sức sống, còn thu thì êm đềm. Thật là khó quá…
- Anh ơi! Anh ơi! – Tiếng vợ gọi sồn sồn làm tôi giật nảy mình.
- Gì thế? Anh đang viết văn mà!
- Tối qua anh có cho con ăn linh tinh gì không?
- Không! Mà chuyện gì?
- Sáng đến giờ con đi ỉa 3 lần rồi! Phân rất lỏng, lại có màu xanh nhạt! Rõ là bất thường. Em lo quá!
- Thì cứ theo dõi tiếp xem sao, chưa gì đã rối lên! Nhỡ đâu chiều con nó lại chuyển sang táo bón thì sao? Thôi, đưa con ra giếng rửa đít đi! Để yên cho anh sáng tác!
Tôi vẩy tay xua vợ đi ra, rồi chúi mặt vào cái máy tính, tay ngập ngừng trên bàn phím. Nên cho hai nhân vật chính gặp nhau trong hoàn cảnh nào đây nhỉ? Xuân thì đầy sức sống, còn thu thì êm đềm…
- Anh ơi! Anh ơi!
- Gì nữa thế?
- Con nó giẫy kinh quá! Mình em không rửa được. Anh ra giúp em một tay.
Tôi thở dài, đứng dậy rồi vùng vằng ra giếng. Vợ tôi úp xấp thằng bé, cặp chặt đầu nó vào nách, cho nó chổng mông lên, banh hai chân nó ra, rồi hất hàm bảo tôi:
- Anh lấy giấy ướt lau đít cho con trước đã, rồi rửa sau!
Tôi hầm hừ, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Vậy mà lại nghe vợ hét lên:
- Trời ạ! Anh phải chùi hất từ dưới lên chứ, anh chùi ngược từ trên xuống, cứt nó dính hết vào chim con rồi kìa!
Ừ thì từ trên xuống! Hì hụi, kì cụi, cuối cùng thì cũng rửa xong đít cho ông con. Tôi lại vào phòng, trở về với cuộc gặp gỡ định mệnh của công tử nhà giàu và nàng lọ lem quê mùa lam lũ. Tôi vẫn đang băn khoăn quá, cho họ gặp nhau trong hoàn cảnh nào đây? Phiên chợ hoa ngày tết lất phất mưa xuân, hay là một buổi chiều thu với nắng vàng, gió hìu hiu, và lá bay xào xạc nhỉ? Xuân thì đầy sức sống, còn thu thì êm đềm. Thôi, quyết định là gặp vào mùa xuân đi, vì mùa xuân là mùa cỏ cây nảy lộc đâm chồi, mùa vạn vật sinh sôi, tình yêu được ươm mầm vào cái tiết ấy, cái không gian ấy thì hợp lý quá còn gì. Vậy là những ngón tay tôi tiếp tục lạch chạch, lướt đi trên bàn phím…
“Chàng công tử thư sinh và bảnh bao tiến lại gần mấy chậu hoa của cô thôn nữ quê mùa với đôi má ửng hồng, e ấp, rụt rè. Chàng chọn cành hồng đẹp nhất, đưa lên mũi hít hà. Một mùi thơm man mát, ngất ngây tràn ngập và xâm chiếm tâm hồn chàng. Chàng tự hỏi mùi thơm này là ở đâu ra? Từ hoa hay từ da thịt ngọc ngà của người con gái đang đứng trước mặt ta?”
Mà đúng là có mùi thật, tôi cũng cảm thấy vậy. Một mùi rất lạ! Chẳng lẽ tôi đã nhập tâm với nhân vật đến mức cảm nhận được cả mùi hương bay ra từ cành hoa mà nhân vật đang cầm? Tôi đã đạt đến mức ấy rồi sao? Nhưng không phải! Cái mùi tôi đang ngửi thấy rõ ràng không phải mùi hoa. Tôi đưa tay lên mũi hít hà. Thôi đúng rồi! Vừa nãy chùi đít cho ông con, chưa rửa tay, vẫn còn một vệt cứt dài màu vàng nhạt loang lổ, chạy dọc theo ngón trỏ.
Tôi ra giếng, rửa tay bằng xà phòng phải đến ba bốn lần, đưa lên mũi ngửi đi, ngửi lại. Chỉ khi chắc chắn rằng cái thứ mùi ấy không còn bám lại trên tay nữa, tôi mới yên tâm trở vào phòng, tiếp tục cho cuộc gặp định mệnh của chàng công từ nhà giàu và cô thôn nữ quê mùa lam lũ. Tôi cẩn thận thế là phải, bởi văn chương nó là cảm xúc, không có cảm xúc thì viết làm sao được. Mà cứt thì đương nhiên là thứ giết chết cảm xúc một cách hiệu quả nhất!
“…Chàng chọn cành hồng đẹp nhất, đưa lên mũi hít hà. Một mùi thơm man mát, ngất ngây tràn ngập và xâm chiếm tâm hồn chàng. Chàng tự hỏi mùi thơm này là ở đâu ra? Từ hoa hay từ da thịt ngọc ngà của người con gái đang đứng trước mặt ta?”
- Anh ơi! Anh ơi!
- Cái gì nữa đây? Không biết là anh đang viết văn à?
- Em biết! Nhưng hết ga rồi, mà hết ga thì nấu nướng kiểu gì được bây giờ?
- Hết ga thì gọi ga! Đàn bà mà có mỗi cái việc đơn giản thế cũng hỏi chồng.
- Nhưng hết tiền rồi, ai người ta bán ga chịu cho mình!
- Thôi, nhóm tạm bếp than tổ ong vậy! Chiều anh sẽ đi xoay tiền.
Tôi lại vùi đầu vào cái máy tính, tay ngập ngừng, lạch chạch trên bàn phím…
“…Chàng chọn cành hồng đẹp nhất, đưa lên mũi hít hà. Một mùi thơm man mát, ngất ngây tràn ngập và xâm chiếm tâm hồn chàng. Chàng tự hỏi mùi thơm này là ở đâu ra? Từ hoa hay từ da thịt ngọc ngà của người con gái đang đứng trước mặt ta?”
Đúng là có mùi thật! Mùi khói than tổ ong khét lẹt, ngột ngạt đang xộc vào…
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
facebook.com/truyencuoibua